Vui sướng là cội mầm của khổ đau,
Tiền tài là cội mầm của sa ngã.
Ái dục là cội mầm của bất luân!
Con người đương trong đời hỗn tạp luôn luôn cạnh cầu, chạy theo ảo cảnh của (DANH VỌNG, SƯỚNG VUI, TIỀN TÀI, ÁI DỤC) cho nên sẽ luôn luôn ươm mầm cho (TÀ ÁC, KHỔ ĐAU, SA NGÃ, BẤT LUÂN).
Đừng tạo Tà Ác để đổi lấy Danh Vọng
Đừng mãi Sướng Vui mà nhận lấy Khổ Đau.
Đừng vì Tiền Tài mà quên mình Sa Ngã.
Mãi mê trong dục lạc sẽ không thể giữ gìn được luân lý, nghê thường.
Trước mỗi cơn bão dữ mặt biển thường tĩnh lặng, dịu êm, trời trong, nắng ấm.
Biết cho mình một phút giây tĩnh lặng, nhắm mắt và suy tư, sẽ là liệu pháp đặc hữu để loại trừ mọi điều (nuối tiếc, ăn năn, sai lầm, hối hận).
Đời không dài, không ngắn!
Chỉ đủ dài cho ta phân biệt lẽ đúng - sai.
Nhưng sẽ là quá ngắn để cho ta (sửa lại những sai lầm mắc phải).
Khi vui hãy nhớ chữ Dừng.
Khi giàu hãy nhớ chữ ĐỪNG rẻ khinh.
Vinh quang hãy nhớ răn mình:
Khổ đau đã tụ, mỉa mai chực chờ.
Chạy theo dục lạc mê mờ,
Là khi đạo lý, luân thường đã trôi.
Đời người mấy lúc: Than ôi!!!
Đến khi hối tiếc đã rồi... Nghiệp mang!