Một ngày, khi bạn nhận ra rằng: Đức tin của mình bị xáo trộn, lung lay, khi người tôn kính, chí thành tin Phật, thuần khiết, cần mẫn tu tập tinh tấn lại rơi vào bi kịch, bị vạ oan, thù ghét, tai ách, đọa đày, chết chóc. Bạn như không còn tin vào sự gia trì của Chư Phật, Thiện Thần nữa, niềm tin bị lung lạc.
Chớ vội bi ai, sầu khổ.
Này ai ơi! Chớ vội lung lay, và lầm lạc!
Hãy dành một phút giây suy gẫm lại cuộc đời:
Niềm tin của ta dành cho một người nào đó, thứ đó là gì?
Nó là gì mà ta gọi là (mất)?!
Nó càng lớn, ta lại nghĩ mình mất càng nhiều!
Nó càng nhiều ta lại thấy mình càng đau khổ?!
Niềm tin thuộc về ta hay thuộc về người ta tin?
Kỳ thực nếu xét cho thấu tỏ thì nó lại thuộc về người ta tin!
Vì họ từng chân thành cho nên ta tin họ,
Cũng có thể vì họ từng khẳng khái nên ta tin họ,
Mà cũng đôi khi ta tin họ chỉ đơn thuần là vì họ là người thân của ta.
Mỗi ngày trôi qua, sau mỗi việc diễn ra trong đời, niềm tin ấy có thể được bồi đắp vững trãi hơn, lớn rộng hơn. Cũng có khi bị hao mòn, giảm sút.
Tụ chung lại, niềm tin ấy được người kia xây dựng và gửi gấm vào tâm thức của ta!
À, xét đến đây thì ta thấy rõ ràng rằng: Niềm tin của ta dành cho một ai đó là (tài sản) của chính người đó (gửi gấm trong ta, nhờ ta gìn giữ hộ).
Vậy thì nếu một ngày kia, người ta làm điều gì đó dối lừa bạn, phản bội lại bạn, tức là họ đang tiêu xài cái (tài sản) của họ mà họ nhờ bạn giữ giùm, chứ nào có lấy cắp, trộm cướp, hay phá hoại tài sản nào thuộc về bạn đâu?!
Của người ta thì người ta dùng! Dùng thế nào, khi nào là việc của họ, sao bạn lại khổ đau?
Sao bạn lại suy sụp?! Ngã nghiêng? Điên đảo???
Cái lý này ta không thể không liễu triệt, cái đạo này ta không thể không tỏ tường!
Nếu họ dùng niềm tin ấy vào mục đích tốt lành thì nó không mất đi mà chỉ được bồi thêm, ngược lại nếu họ chẳng muốn bạn gìn giữ hộ niềm tin của họ thì sao bạn không trả lại cho người ta?!
Niềm tin ấy có thể trở về con số không! Mà cũng có thể vĩnh viễn không thể gửi nhờ nơi bạn dù chỉ là một chút! Vì họ đã dùng một lần hay nhiều lần, cạn kiệt và không vun đắp! Thì đó cũng là lẽ thuận vô thường!
Ta chớ hoài nghi vô thường, càng không nên cưỡng cầu vô thường là bất biến. Vì bản chất của vô thường là biến chuyển không ngừng, đến đi tùy ý, bất chợt!
Và... Như thế!
Một ngày kia ta bị mất niềm tin vào ai đó, ta nên xét rọi thấu triệt rằng: Họ đang dùng dần cạn kiệt tài sản của họ gửi gấm nơi mình!
Và... Như thế!
Nếu một ngày kia ta bị người ta tin yêu nhất lừa dối, phản bội lại mình, thì ta nên ngộ ra rằng: Họ đã dùng tất cả niềm tin gửi gấm nơi ta cho một lần duy nhất sau cùng này để họ đạt được một điều gì đó!
Và như vậy, ta nên an nhiên, bình thản mà trả lại cho người thứ người gửi gấm nơi ta!
Đối với đức tin ta lại càng nên liễu thấu!
Nếu không may ta tin vào tà pháp, ma mị, tin vào các vị thầy ác, bạn gian, thì nên tịnh tâm quán xét đưa tâm mình về lại lúc khởi hành, tìm cho đặng con đường chân chánh mà từng bước gây dựng, vun bồi!
Chớ vội thán oán bi ai, sầu phiền, trách giận chi ai!
Tất cả niềm tin không nằm ở trong ta, mà niềm tin của ta là sự phối trộn của tất cả mọi người, vạn pháp biệt hữu an vị nơi hằng thức của ta!
Niềm tin của mọi người dành cho ta, đó mới là (tài sản chân thực của chính ta).
Niềm tin của ta, LÀ TÀI SẢN ĐƯỢC ỦY THÁC TRONG LÒNG MỌI NGƯỜI CHUNG QUANH TA, BẠN BÈ, THÂN QUYẾN CỦA TA, chứ không phải nằm ở bản thân ta!
Ngược lại. Niềm tin trong ta là tài sản ủy thác của tất cả mọi người mà ta tin kính, yêu thương! Nó không phải là của ta!
Muốn ai đó tin ta, thì không phụ thuộc điều ta có tin ở họ hay không!
Muốn ai đó không còn tin ta, càng không phụ thuộc vào việc ta có mang cho họ sự thật hay giả tạo mà chỉ phụ thuộc vào việc họ có mang nó vào lòng để gìn giữ hộ ta không!?
Đức tin vốn dĩ không có nơi chứa đựng, Phật không bảo ai nên nghe lời mình giải thuyết! Ác Ma cũng không dấu che sự tà ác của mình.
Nhưng vẫn có rất ít người tin lời Phật hơn sự ảo mị lầm mê! Âu đó cũng là việc chọn lựa và gìn giữ sai lầm!
Đó!
Vậy hóa ra, không phải ta đang đau khổ với điều không cần đau khổ hay sao?!
Phản bội hay lừa dối cũng chỉ là khái niệm của một người tiêu xài niềm tin của họ mà thôi!
Thay vì ta tiếc công gìn giữ niềm tin ấy bấy lâu nay sao không dành hơi sức để giữ gìn vun đắp những niềm tin của ta ở những người còn lại? Ở những nơi chân chánh? Không lầm lạc?
TIN - HAY KHÔNG TIN KHÔNG PHẢI DO HỌ MÀ DO TA.
KHỔ HAY KHÔNG KHỔ, CHẲNG PHẢI DO HỌ MÀ CŨNG LÀ DO TA!
Hãy liễu ngộ, suy xét!